Friday, July 31, 2009

CHUYỆN CƯỜI CỦA CON MÈO THẬT MẮC CƯỜI


Một bầy thú qua sông, đến giữa sông, thuyền bắt đầu vào nước, bắt buộc phải có một bộ phận xuống nước mới được.
Con khỉ thông minh nghĩ ra một chủ ý, khiến mỗi người kể một câu chuyện cười, nếu chuyện cười kể ra mà không thể khiến tất cả mọi người cười lên, thì người kể sẽ bị ném xuống nước.
Thế là bắt đầu bóc thăm, kết quả là con mèo kể trước, sau đó tới khỉ, gà, dê …
Con mèo cố hết tâm sức kể một câu chuyện cười, kết quả ai cũng cười, chỉ có con heo là không cười. Các con thú không còn cách nào khác, đành phải ném con mèo xuống nước.
Câu chuyện của con khỉ càng khiến cho mọi người cười không ngậm miệng được, nhưng con heo vẫn không cười, con khỉ cũng đành bị ném đi nuôi cá.
Con gà lo sợ, ngay cả con khỉ thông minh cũng không thoát được kiếp nạn này, huống hồ là …
Nhưng không ngờ ngay lúc đó, con heo cười lên ha hả, các con thú trách nó : “Con gà chưa có kể, mà bạn cười cái gì ?”
Heo vừa cười vừa đáp : “ Câu chuyện của con mèo mắc cười quá !”

当等待变成祝福


今天,我依然像以往一样,失眠所以早起床,就提早到公司期待着你的电邮或留言。或许,这已经成了我的一种习惯。可是,我却一次又一次地失望,就像被一盆冰冷的水泼了一身。
以往的朝夕相处,我是多么的幸福快乐,我们彼此之间的感情也有如水乳交融。至到今年年中的某一天,你不告而別。可是,我從未責怪你,还为你那悄悄离去的勇氣而对你无比地欽佩。
无可否认,我们的回憶带給我甜蜜与幸福的感觉;我们的声音与足跡,全部都像一根根拨动着的琴弦,牵动了我的心。但是,这一切的一切,已随着你离开的脚步,逐渐地淡逝。
這些日子以來,写給你的文章至少也有兩打。就是猜不透为何你那么吝嗇,那么狠心,让我编织的梦一个个化為泡影!
如今,我想开了!我不想再当一个傻兮兮地等待你音信來充饥的小男孩,也不会再对你存有任何遐想。
我不会恨你,而是感激你。謝謝你让我学会坚强。我会当一只经得起风浪的海鸥,会与狂风大雨搏斗后,安全抵达彼岸。
我在这里真诚、深深地祝福在胡市另一個角落的你能够等到你心中的最爱,珍重......

Thursday, July 30, 2009

这叫我能如何


有心去栽种的花,花儿不开,
有意去浇的草树,青叶不盛,
努力完成的一件事情,往往却输在结局,
奋心去凑合的一段缘份,往往却剪成碎片,
感叹,人生为何如此坎坷不堪,
感叹,命运为何如此不如人意,
这是冥冥中安排?
还是上天开了一个玩笑?
一切事情不能掌握之中,
一切一切不能在思路发展,
想要看完一出戏,却来了一段结尾曲,
怎么会得到一个意料之外的结果,
我不甘,我愤怒,
扭转乾坤?不能!我不是上帝!
如何?如何?这叫我能如何?

Wednesday, July 29, 2009

撞到梆梆声的画面


以前在大马或国外从没想过可以在这么烂的环境看到兰宝吉尼的,终于在胡志明市见识到了!可见的越南人是多么的有钱。

Monday, July 27, 2009

记忆的遐想


午夜,独自在翻找记忆的领域,确实不记得相遇的实际日期,开始对自己的健忘觉得懊恼不堪。影子忽隐忽现的,悸動的頻率也隨之難以捉摸。
猶記那日午后,你清楚简洁地介绍自己,有意无意的,拋來一記媚眼。我用斜眼觀看你臉上掛著那一抹最輕浮的笑容,我知道不應該有任何非份的遐想。
后來,有一種感覺名為曖昧,已漸漸攀延; 有一朵花卉名為情花,也漸漸盛開。愛情,總是最美麗的際遇,同時也是最痛心的誤會。
原來寂寞的人與寂寞的人結合,會變成另一種無法言語的寂寞,彷彿一抹牽強的莞爾,既不乾脆也不情願。
殺那,開始嚮往另一場出界的意外,那種介于危險與安全之間的激情。
那一段沒有自知之明的遐想,化成杯盤狼藉的思緒,開始失控地氾濫。于是害怕面對選擇,猶豫著進退兩難的窘境,反而置于被選擇的立場。
此路不好行,言之打了個踉蹌,像個沒有被母親牽好的小孩,摔得狼狽不堪。
不要問我如何原諒; 不要質疑我為何不釋懷,所有的關于請不要通過我,因為從前與現在僅剩的關係就只有零交集。
我駐足停留在此刻的空白,寂靜而平淡。排擠那些傷心,考量著應該如何處置這些微不足道的紛繞。
我並不是倔強,只是仔細分析對與錯之間的差距與枷鎖。在時間的古道上兜轉,訝然看見寂寞落慌而逃。一陣深而沉的歎息,當下釋放了被囚禁的詛咒。那一抹輕浮的笑容,留下一道印記,在記憶的領域裡漂浮。緣已盡,夢剛醒。

Saturday, July 25, 2009

童真 = 失败!


“有人说过:我是一个很深沉的小孩,也是非常纯真的大人。如果你说我是个大人,我很纯真,但如果你说我是个小孩,那思想未免深沉了一点。所以他们觉得我是一个很矛盾的人。” 我自己倒觉得我像个永远都长不大的小孩。

Monday, July 20, 2009

遥远的你


昨天
忘了去珍惜
昨天
你说明天会更美丽
昨天
我们一起打拚
明天
你是否还记得昨天的约定
明天
是否会来临
明天
可能
再美丽
昨天是个曾经
明天是个未必
今天
你已忘了我们的约定
今天
天空为我下起雨
今天
我忘了幸福的定义
今天
又想起了遥远的你

Saturday, July 18, 2009


思念是一种病

想念是辛苦的挣扎

怀念是痛苦的化身

当这些念涌上心头

感慨人生无奈

花无千日开

人类,就是

在经历无数念之后

慢慢成长

几时才能摆脱这些念?

Friday, July 17, 2009

逃避


逃避……又怎么能 改变你的性格 逃避……又怎么能 改变你的念头呢 逃避……又怎么能 让你明白我的感受 逃避……又怎么能 控制我的情绪 逃避……又怎么能 从你痛苦的爱情中爬出来 逃避……又怎么能 让真正完美的爱情回来呢 无声的记忆 无名的孤独 日日夜夜 围绕着 我的情绪 我的空间 夜晚的时候 靠寂寞生存 早晨的时候 靠悲伤失意 眼泪成诗也无助 又怎能撑得住这一次的事实呢 哎……其实 逃避……是解决不了问题的